“Không thể nào sống mà không yêu ai. Biết yêu và được yêu chính là hạnh phúc, và đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách. Và hãy nhớ, miễn là còn yêu, bạn sẽ còn hy vọng”.
|
The love of Siam
“Không thể nào sống mà không yêu ai. Biết yêu và được yêu chính là hạnh phúc, và đừng bao giờ sợ tình yêu của mình dành cho người khác là quá nhiều. Hãy yêu và làm những điều tốt nhất cho những người bạn yêu khi còn có thể thay vì ôm nỗi lo sợ về một ngày chia cách. Và hãy nhớ, miễn là còn yêu, bạn sẽ còn hy vọng”.
Đó là những thông điệp mà những nhà làm phim The Love Of Siam gửi gắm thông qua những tình tiết đan xen giữa các mối quan hệ vô cùng phức tạp: tình yêu, tình bạn, tình thân…Để rồi cuối cùng, người xem nhận ra rằng cứ sống hết mình, yêu hết mình sẽ tự cảm thấy hạnh phúc.
Mew, một cậu bé luôn cảm thấy cô đơn vì không có bạn bè. Cha mẹ chuyển đến Rayong để cậu ở lại chăm sóc cho bà nội, bởi bà không muốn rời xa nơi gắn nhiều kỷ kiệm với ông. Niềm vui của cậu là chơi đàn dương cầm. “Một khi con muốn thể hiện cảm xúc với ai đó mà không thể nói, con hãy chơi đàn”. Lời nói của bà đối với Mew dường như ẩn chứa luôn tính cách sống nội tâm, đa cảm của cậu bé.
Khác với Mew, Tong có một gia đình hạnh phúc, bố, mẹ và chị gái. Một cậu bé lanh lợi, hiếu động sẵn sàng ra tay nghĩa hiệp ẩu đã với bọn học sinh cá biệt để bảo vệ một cậu bé đang bị bọn chúng bắt nạt, là Mew. Kể từ hôm ấy, đôi bạn trở nên thân thiết, sẽ mãi hôn nhiên trong sáng như thế, nếu như....
Kịch phim bắt đầu bằng biến cố Tang, chị gái Tong, trong một chuyến đi picnic bị lạc vào rừng và mất tích. Quá đau buồn vì sự mất mát to lớn ấy, Cha mẹ Tong quyết định chuyển đi nơi khác để quên đi kí ức về Tang, trong căn nhà kỉ niệm ấy. Ngày chia xa, Tong buồn bã ngoái đầu khắc ghi hình ảnh người bạn thân đang khuất dần sau ô cửa kính. Mew đứng trông theo mà nước mắt lưng tròng luyến tiếc khôn nguôi về một điều gì đó quí giá đang vuột trôi xa. Từ đây, em lại lạc lõng, đơn côi.
Biến cố của gia đình Tong kéo theo biến cố trong tâm hồn Mew. Phải xa cách người bạn thân duy nhất, cậu bé trở nên lặng lẽ và thu mình vào trong nỗi cô đơn đáng sợ. Cho đến khi mất đi vĩnh viễn cả người bà yêu quí, cậu bé trở nên hoài nghi với cuộc sống, hoài nghi với tình yêu. “Nếu ta yêu ai đó thật nhiều, liệu rằng ta có thể chịu đựng được nếu ngày nào đó ta sẽ bị chia cách với người đó? Liệu có thể không, khi chúng ta yêu ai đó mà không phải sợ mất họ? Đôi lúc tớ tự hỏi, có thể nào ta sống mà không cần yêu ai không?...”
Liệu đạo diễn khoác chiếc áo tâm lí quá nặng nề cho một tâm hồn chưa kịp lớn là không vừa vặn? Điều gì khiến cậu bé có những trăn trở, day dứt đáng sợ như vậy? Điều gì khiến cậu bé không thể sống hòa nhập? Ngoài những mất mát làm tổn thương tâm hồn non nớt, phải chăng vì em là cậu trai khá nhu mì? Và phải chăng chính môi trường, chính những con người xung quanh đã không để cậu bé được sống hòa đồng mà luôn tỏ thái độ trêu chọc, xa lánh như một kẻ khác biệt? Một cậu bé lạc loài... Đó là thông điệp sâu sắc mà đạo diễn muốn nhắc nhở rằng đừng vô tâm làm tổn thương những con người như thế, “đạo đức thì không biệt giới tính”.
Mạch phim rải đều một cách chầm chậm, lặng lẽ và man mác buồn như để khai thác tâm lý nội tâm nhân vật. Những ám ảnh kia cứ dai dẳng đeo bám Mew suốt năm tháng của tuổi thơ, cho đến khi....
Thời gian 5 năm trôi qua. Với năng khiếu âm nhạc đặc biệt, Mew trở thành ca sĩ hát chính của nhóm nhạc August, cộng với khả năng sáng tác. Ban nhạc nhanh chóng được nhiều khán giả tuổi teen yêu thích, trong đó có Tong. Một lần, Tong đến quảng trường Siam tìm mua Album của nhóm August, nhưng đĩa hát đã được bán hết. Tại nơi ấy, cậu đã gặp lại người bạn thân thiết từ thời thơ ấu của mình. Mew hứa sẽ chép tặng Tong đĩa hát mới. Chính đĩa hát ấy đã gắn kết đôi bạn trẻ ấy lại vơi nhau, sau nhiều năm xa cách.
Trong khi Mew có được niềm vui từ việc chơi nhạc thì ngược lại, gia đình Tong lại rơi vào một không khí nặng nề. Cha cậu trượt dài trong nỗi tuyệt vọng của trầm cảm kể từ ngày con gái mất tích. Ông lấy rượu để hành hạ bản thân mình và trở nên nghiện. Mẹ cậu trở nên cáu gắt, sau những tổn thương to lớn. Thế nên đứa con trai duy nhất còn lại là niềm an ủi và là lẽ sống của bà với biết bao viễn cảnh tương lai tốt đẹp. Tong đang ở tuổi yêu, cái tuổi luôn hiếu thắng và cần khẳng định mình. Cậu đã vượt qua nhiều cậu trai khác, dễ dàng chinh phục được trái tim Donut, một cô gái vô cùng xinh đẹp ở trường.
“Khi con muốn bày tỏ cảm xúc với ai mà không thể diễn tả bằng lời, hãy dùng âm nhạc”. Kể từ ngày tái ngộ nơi quảng trường Saim, hằng đêm, Mew vẫn thả hồn vào những giai điệu ngọt ngào, tràn ngập niềm hạnh phúc. Mew nhận ra rằng, cậu yêu Tong. Bài hát cậu viết trong tâm trạng ấy là để dành tặng người cậu yêu thương. “… Tôi muốn bạn biết rằng một khúc tình ca không thể viết được ra nếu không phải bạn đang yêu. Nhưng nhờ có bạn, tôi đã viết bài hát này thật dễ dàng…” Nhờ tình yêu, Mew dần lấy lại niềm tin. Nhờ tình yêu, cậu thể hiện một sức sống mãnh liệt.
Để rồi, khi Tong đứng nhìn Mew hát, ánh mắt cậu đờ đẫn đi, nhìn chăm chú vào bạn mình. Hai ánh mắt nhìn xoáy vào nhau tràn ngập niềm cảm xúc. Cả hai đón nhận tình yêu một cách tự nhiên như sự phát triển của nó. Trong đêm tối bình yên tràn ngập ánh sao lung linh, những xúc cảm nung nấu đến độ cần bộc phát, họ hồn nhiên trao cho nhau một nụ hôn nồng nàn mà không hề hay biết có sự chứng kiến của một nhân vật, mẹ Tong.
Người mẹ bất hạnh ấy trở nên hoảng loạn. Bà lập tức đi gặp Mew và yêu cầu cậu bé chấm dứt mối quan hệ với con trai mình. Cậu bé đáng thương ấy dường như an phận với số phần của mình, cậu chắp nhận mà cố kiềm nén không một lời van xin. “thưa cô, cháu và Tong chỉ là bạn bè thôi ạ”. Có thể làm gì khác không, khi đây là trò đùa trớ trêu của số phận? Như một chuỗi mắt xích, bi kịch của Mew kéo theo bi kịch của một nhân vật khác.
Đó còn là Ying, cô bé láng giềng của Mew. Sau khi gia đình Tong chuyển đi, gia đình Ying đã dọn về đúng căn nhà ấy. Cô học trò tinh nghịch ấy bị hút hồn ngay bởi anh bạn hàng xóm trông hiền lành và tài năng. Bằng những suy nghĩ ngây thơ của tuổi ô mai nhiều mơ mộng, cô bé dùng đủ mọi bùa yêu phép đương nhằm làm rung động trái tim Mew. Trong một lần giăng bùa, vô tình, Ying đã chứng kiến cuộc nói chuyện giữa mẹ Tong và Mew. Thần tượng sụp đổ, cô bé tìm cách xóa đi tất cả những hình ảnh đẹp đẽ về người mà bấy lâu cô vẫn thầm thương trộm nhớ.
Tình yêu vừa mới nhen nhóm đã tắt đã vụt tắt, Mew từ bỏ luôn việc chơi nhạc, lẽ sống bấy lâu của cậu. Bởi lẽ “với tâm trạng bây giờ, tớ không thể hát những bài hát ấy”. Tong cũng không khá hơn, Cậu đau đớn khi Mew tránh mặt mình. Đôi khi thấy người yêu trên đường, cậu lẳng lặng ngoái đầu nhìn theo cho đến khi hình dáng Mew khuất dần. Tong tìm đến lũ bạn, không một ai thấu hiểu cậu. Bọn chúng xì xầm hoài nghi về mối quan hệ giữa cậu và Mew. Tong trở nên hoảng loạn và không hiểu bản thân mình là ai. Có một người vẫn lẳng lặng quan sát Tong. Đó là Ying, cô bé yêu thầm Mew. Trong lúc căm tức vì hiểu nhầm Ying đã thông báo cho lũ bạn biết mối quan hệ giữa Tong và Mew, Tong ôm hôn Ying. Cậu muốn trả thù đồng muốn chứng minh mình không khác thường như lũ bạn nói. Nhưng càng đi xa hơn, cậu càng tuyệt vọng vì mình không thể. Ying kéo tay Tong chạm vào ngực mình. Cô hy vọng Tong có thể, hy vọng Mew không phải như những gì mà cô nghe được, nhưng cô đã thực sự hiểu được Tong là ai. Tong nấc lên vì đau khổ. Ying trở thành người an ủi, che chở cho tình địch của mình.
Những thắt nút của gia đình Tong được dần tháo gỡ bởi một nhân vật. Đó là June, cô gái quản lý cho ban nhạc Aurgust. Điều kỳ lạ là June có ngoại hình giống hệt Tang, người chị gái đã mất tích của Tong. Cô đến gia đình Tong nhằm giúp người cha hồi phục tinh thần. Và điều quan trọng hơn là những suy nghĩ và hành động của cô đã khiến cho mẹ Tong nhận ra giá trị to lớn của việc - sống là phải biết chấp nhận.
Có một hình ảnh xuất hiện xuyên suốt bộ phim, đó là hình nhân bằng gỗ rất ngộ nghĩnh nhưng lại thiếu mất một bộ phận, chiếc mũi. Đạo diễn đã khéo léo dùng một vật bị khuyếm khuyết để tượng trưng cho tình yêu của họ, một tình yêu lệch pha. Tong luôn tìm cách làm cho vật dụng kỷ niệm ấy hoàn thiện, nhưng cậu nỗ lực bằng cách nào cũng không thể tự mua được chiếc mũi ấy. Bởi lẽ tự bản thân họ không thể làm gì hơn, chỉ có những người xung quanh họ mới có quyền xem đó điều là bình thương hay sự khác biệt. May mắn thay, Ying, cô bé đã lấy hạnh phúc của người mình yêu làm hạnh phúc cho bản thân mình đã giúp Tong mua được chiếc mũi ấy.
Vào đêm giáng sinh, Ying đã kéo Tong đến xem Mew biểu diễn. Cô bé lẳng lặng rút lui để tình địch của mình chạy đến người mình yêu mà trong lòng quặn thắt. Sau đêm diễn, Tong tìm gặp Mew. Trước sự chứng kiến của nhóm nhạc August, Tong trao kỉ vật ấy cho mew.
Khi hình nhân đã hoàn chỉnh các bộ phận, trông nó đẹp kì lạ! Hình ảnh Mew ngắm nhìn kỉ vật rồi bật khóc nức nở ở cuối phim là một kết thúc mở, để người xem tự giữ cảm xúc cho riêng mình. Có thể, Mew khóc vì quá hạnh phúc. Có thể, Mew khóc vì tiếc nuối cho một tình yêu không thành. Dù thế nào đi nữa, Khi chiếc mũi kia được lắp vào vị trí của nó thì cũng là lúc Tong trao trọn tình cảm cho Mew. Nếu ta yêu ai đó mà nhận được những lời thốt lên từ tận đáy lòng, “Tớ không thể là bạn trai của cậu, nhưng không có nghĩa là tớ không yêu cậu”. Thế là đủ!
Bộ phim khá dài, với tiết tấu chậm, nhưng người xem vẫn giữ trọn cảm xúc cùng với nhân vật do lối diễn xuất xuất thần của các diễn viên. Đặc biệt là Sinjai Plengpanich - vai mẹ Tong đã thể hiện rất thật tấn bi kịch trong gia đình ấy. Kanya Rattanapetch - vai Ying tinh nghịch, đáng yêu. Mario Maurer - vai Tong và Witwisit Hirunwongkul - vai Mew hồn nhiên trong sáng, có những phân cảnh gây súc động, khiến người xem phần nào cảm thương cho những thân phận vốn còn nhiều phân biệt đối xử. Làm nên thành công cho bộ phim không thể không nhắc đến âm nhạc. Với những ca từ mộc mạc, trẻ trung phù hợp với lứa tuổi teen, ban nhạc August trong phim bước ra trở thành The August Band được giới trẻ Thái vô cùng yêu thích. Cộng với những giai điệu đầy tâm trạng, khắc họa sinh động trạng thái tâm lý, bộ phim đã dành được giải thưởng âm nhạc trong liên hoan phim Châu Á 2007. Ngoài những giá trị nhân văn, bộ phim còn tạo cho người xem nhiều cảm xúc khó phai, đọng lại theo dư âm của nó.
Xem ONLINE
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét